TEEN A5


 
Trang ChínhPortalGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Quà Tặng Âm Nhạc -‘๑’-A5-‘๑’-
♥ Người yêu cầu: A5’s family.
♥ Ca khúc: Happy
♥ Gửi đến: Quang Hải(2/4),Xuân Hoàng(8/4),Minh Đức(30/4)
♥ Với lời nhắn: Happy day!
♥ Bạn muốn yêu cầu ca khúc Click Here!
Quà tặng âm nhạc
Thông điệp yêu thương LHPSLove TellingFrom Admin To người nhận A5’s family: Chỉ còn mấy tháng nữa là chúng ta chia tay rồi,các bạn hãy giữ cho nhau những kỉ niệm đẹp nhé!From -•—KA—•- To Bom Cố lên nha! From Admin To Thầy Tuân: Chúc thầy luôn vui tươi và sớm lập gia đình.From Tommy To KA: Ráng thi đậu đại học nha em!From Người gửi 5 To Người nhận 5: Nội dung TDYT 5From Người gửi 6 To Người nhận 6: Nội dung TDYT 6From Người gửi 7 To Người nhận 7: Nội dung TDYT 7From Người gửi 8 To Người nhận 8: Nội dung TDYT 8From Người gửi 9 To Người nhận 9: Nội dung TDYT 9From Người gửi 10 To Người nhận 10: Nội dung TDYT 10

Share | 
 

 câu truyện cần đọc thật chậm.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 236
Reputation : 8
Join date : 21/08/2010
Age : 29
Đến từ : Nui Thanh High School, Nui Thanh, Quang Nam

câu truyện cần đọc thật chậm. Empty
Bài gửiTiêu đề: câu truyện cần đọc thật chậm.   câu truyện cần đọc thật chậm. BoxTue Nov 08, 2011 3:16 pm

Người ta nói một tác phẩm có ý nghĩa hay không còn phụ thuộc vào cảm nhận riêng, kỉ niệm riêng của mỗi người đọc. Vậy, với mình đây thật sự là một fic có ý nghĩa.
Có lẽ vì cái không gian bé nhỏ, hiu hắt, buồn bã của trấn Đức Huệ gợi mình nhớ về phố núi nhỏ bé nơi mình sống suốt 18 năm đầu đời. “Thị trấn nhỏ như bàn tay con gái. Nhỏ như tay em trong tay anh” – đột nhiên câu thơ này cứ dội về trong đầu mình khi đọc những dòng văn miêu tả không khí yên bình đến hiu hắt của những con đường những khu phố và một không gian đầy mộng mơ yên ả bên hồ. Có lẽ, ai cũng cần một khoảng không gian kí ức bình lặng riêng cho riêng mình, khoảng không như mái tranh nhỏ nhắn yên ả để tâm hồn trở về, và bất chợt những gợi nhớ đó làm tâm mình thấy dịu dàng quá, ấm áp quá.

Có lẽ vì nó cho mình cảm giác rất thật, với những cảm xúc rất thật. Là cảm giác tiếc nuối của một người trưởng thành khi nhìn lại quãng thời gian vô tư lự trung học đã qua. Là những buổi gặp gỡ bạn bè cũ với cảm xúc nồng nhiệt. Là những day dứt giữa tình yêu cá nhân và “nền nếp xã hội”; giữa tình cảm và lý trí. Là cảm nhận đau xót khi ý thức được tình yêu, chỉ riêng bản thân nó thôi chưa bao giờ là đủ cho hạnh phúc… Tất cả những điều đó thật như những khoảng khắc mình đã từng có trong đời.

Có lẽ vì mình đọc nó trong một buổi chiều mưa vần gió vũ, một mình ngồi bên khung cửa nhìn cây cối đảo quần, hồ Tây mịt mù, tâm hồn chới với chênh chao giữa những tâm sự đan xen. Thật buồn cười, không ngờ khi đọc những tâm sự trần trụi đến day dứt của Tiểu Tùng, đầu óc đang nổi sóng hỗn loạn của mình lại tĩnh tại được. Chỉ thấy trong lòng còn một sợi tơ man mác, trong suốt như bản nhạc buồn giăng giăng giữa màn mưa hắt hiu.

Không hiểu sao mình thật sự nghĩ Tiểu Vĩ yêu Tiểu Tùng chân thành và sâu sắc, một tình yêu đầy đủ, tròn vẹn… điều làm anh ấy từ bỏ có lẽ không hẳn bởi gia đình và định kiến xã hội mà bởi vì Tiểu Tùng có tương lai, còn anh thì không. Câu nói cuối cùng: “Nếu có kiếp sau, Tiểu Tùng à, hãy hứa với anh, chúng ta vẫn sẽ là bạn học nhé? Em phải trông chừng anh, không cho anh xem tiểu thuyết võ hiệp, phải nhắc anh học hành thật giỏi giang. Như vậy, anh mới có thể cùng em lên Bắc Kinh, cùng em đi Mĩ Quốc.” thật sự động đến tâm người đọc. Đằng sau câu nói đó là một người đàn ông đau khổ, dằn vặt bởi cảm giác thất bại – chẳng có người đàn ông nào có thể dễ dàng vứt bỏ tự tôn để nhận mình kém cỏi, để tiếc hận mình đã không cố gắng giỏi giang để đứng cạnh người yêu, phải không? Chỉ với câu đó mình thấy Vĩ yêu Tùng biết nhường nào, vì yêu nên phải buông tay cho người ấy bay thật xa.

Thường khi đọc một truyện, nếu dài và rắc rối quá mình sẽ mong nó kết thúc thật nhanh ~.~, nếu truyện hấp dẫn với các tình tiết pink pink thì vừa mong kéo dài, lại vừa mong kết thúc để có HE. Truyện này lại cho mình cảm giác viên mãn, vừa đủ. Mình đọc nó rất chậm, như lắng lại từng chút, từng chút một. Lúc đầu là vì nó gợi cho mình không gian thân thuộc, về sau nó cuốn hút mình bởi chiều sâu tình cảm sau mỗi con chữ, mỗi chi tiết. Và nó kết thúc bằng dư vị man mác buồn nhưng cũng rất hài lòng. Không cuồng nhiệt, không gay cấn, không lên gân với những chi tiết cường điệu. Truyện đơn giản dịu dàng như kí ức; thoảng một chút xót xa như mỗi lần đặt lên môi hai tiếng: ngày xưa.

Các nhân vật đã kết thúc câu truyện của họ với những lựa chọn rất riêng, không ai thấy thỏa mãn, thậm chí khá đau xót nhưng đó là những lựa chọn hợp lý cho cuộc đời của họ, phù hợp với vị trí của họ. Phải chăng đó là HE? Mà cũng không phải, dùng từ thực tế thì đúng hơn

Cuối cùng, sau tất cả mình nghĩ về một triết lý cũ rích: Tình yêu không phải là tất cả, con người phải sống quay cuồng với những vòng xoáy bất tận của công việc – gia đình – xã hội và chẳng thể nào lựa chọn cho mình một cuộc sống hoàn mĩ, chỉ có thể lựa chọn những điều phù hợp. Trong cuộc đời có rất nhiều lần phải chọn lựa tình cảm và bởi chẳng lựa chọn nào có thể đem lại kết cục không có đắng cay… cho nên nuối tiếc vẫn là nuối tiếc, chỉ có thể tận sống cho từng phút giây – chỉ bằng suy nghĩ này của Tiểu Tùng thôi, mình nghĩ rằng bạn nên thử đọc Yêu Straight một lần. Một câu truyện nhiều cảm xúc và không dành cho những lúc vội vàng…
Về Đầu Trang Go down
https://teena5.forum-viet.com
 

câu truyện cần đọc thật chậm.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

+
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
TEEN A5  :: Một thời để nhớ! :: Câu chuyện cảm động-
Chuyển đến