Tôi tập yêu cuộc sống lại từ đầu, không phải theo một cách mới, mà yêu theo một lối cũ như trước. Khi tôi nhận ra những thói quen tốt đẹp đang dần rời xa mình, tôi hoảng hốt…
Tập lại một thói quen cũ không phải là một điều khó khăn.
Tôi yêu những buổi sớm mặt trời chưa nhô cao, khi những ánh nắng đầu tiên chưa kịp soi vào mặt người, không gian đầy màu xám. Bầu không khí theo những khoảng thời gian, có khi lạnh nhè nhè, có khi lạnh buốt nhưng đều mang lại cảm giác nhẹ nhàng, phơi phới. Một buổi sớm đẹp.
Tôi yêu những ngày gió lộng, những lo toan, những muộn phiền, những nghĩ suy… dường như trôi theo hướng gió. Dễ chịu lạ.
Tôi yêu tất cả những cành cây, ngọn cỏ, đóa hoa… trên đường về nhà. Mỗi ngày chúng lại khác đi, xinh đẹp hơn, mới lạ hơn và thu hút hơn. Tôi thích chầm chậm đi về nhà trên đoạn đường dài để có thể nhìn hết những thứ xinh đẹp xung quanh mình, để biết rằng mình thật hạnh phúc.
Tôi yêu góc quán tôi hay ngồi một mình, chậm chạp gặm nhấm sự cô đơn, chậm chạp quan sát sự sống trước mắt mình, và chậm chạp suy nghĩ.
Tôi yêu bờ biển của tôi. Lạ. Tình yêu ấy ngày một dầy thêm. Có lẽ biển đã cất giữ quá nhiều những kỷ niệm và những ưu tư của tôi. Những mối dây tình cảm của tôi đều hướng về biển: những mối tình, những lần cô đơn, bạn bè,… Làm sao tôi diễn tả cho hết cảm xúc của mình mỗi lần ngồi ngắm biển hay những lần tôi thả bộ trên dãi cát quyện chặt phù sa. Làm sao mà tôi biết tôi lại yêu biển nhiều đến thế…
Tôi yêu những lần nhói đau. Những lần tôi khóc nức nở vì vấp ngã. Và tôi biết mình hãy còn bé nhỏ lắm, phải cố gắng nhiều hơn nữa, tôi ơi!
Tôi yêu những bài thơ tôi viết, dẫu không hay nhưng làm tôi thỏa ý thích xếp vần và giãi bày cảm xúc. Tôi thích đọc thơ và dễ xúc động trước thơ, dù sự thực tôi học văn không giỏi lắm.
…
Sẽ không bao giờ kể được hết những điều mà mình yêu, vì cuộc sống có quá nhiều thứ khiến mình phải lưu tâm và lưu luyến. Khi mình còn yêu, nghĩa là mình không hời hợt, không vô tâm và không nhàn nhạt. Tôi tin như thế.
Nói ra những điều mình yêu, để biết sống thú vị như thế nào.
"Cuộc sống bao giờ cũng có hai mặt… Đến trái tim cũng đâu hoàn toàn là máu đỏ, một nửa đã là máu đen rồi… Vì vậy, đừng bi quan…"(-Đặng Thùy Trâm-)
Tôi yêu những buổi sáng thức dậy của tôi, nằm ngủ nướng trên giường dăm ba phút rồi mới ngồi dậy. Một ngày mới đang bắt đầu...
Tôi yêu những người bạn của tôi. Những người bạn nghịch như quỷ mà có thể ở bên tôi những lúc tôi vui hay tôi buồn, có thể nghe tôi tâm sự, tôi nói nhảm bất kỳ lúc nào.
Tôi yêu quyển lưu bút của tôi. Mỗi lần buồn, lật quyển í ra là từng gương mặt, từng dòng chữ thân quen hiện ra, và tôi chỉ có việc ngồi đó mà ... nhớ!
Tôi yêu cái phone của tôi. Nhờ có nó mà tôi có thể ngồi ở nhà mà không cảm thấy buồn, không cảm thấy lẻ loi. Nhờ có nó mà tôi cảm thấy khoảng cách 300 cây số không còn dài nữa ^^!
Tôi yêu vườn cây của nội tôi, nơi mà chứa đựng những kỷ niệm thân thương của tôi từ bé đến lớn. Những lúc rảnh rỗi, chịu khó vào vườn một lúc là có cơ man nào trái cây để nhấm nháp ^^ .
Tôi yêu những buổi tối Sài Gòn. Không biết tại sao tôi chỉ thích SG vào buổi tối, thích lạ lùng!
Tôi yêu mưa. Lớn rồi, không thể chạy dzòng dzòng tắm mưa ngoài đường được nữa nhưng tôi vẫn cứ yêu mưa. Nhìn nó thích thích sao á!
Tôi yêu nhóc con em tôi. Dù nó chỉ còn bé tí tẹo, dù đôi lúc nó hơi hung dữ, nhõng nhẽo nhưng từ nó tôi đã học được rất nhiều điều. Từ khi có nó, tôi đã trở nên vui vẻ hơn, nói cười nhiều hơn ^^!
Tôi yêu cái nhà của tôi, nơi đó có những người thân yêu nhất của tôi: mẹ tôi, ba tôi và em tôi. Tôi yêu nó vì nó đã cho tôi biết cảm giác gia đình, và nó cho tôi một chốn để tôi đi về khi tôi mệt mỏi.
Tôi yêu cái comp của tôi, bởi vì nó là cái comp của tôi ^^
Tôi yêu làng xì chum, nơi mà tôi đã gặp gỡ, quen biết được rất nhiều người. Và tôi yêu cả những buổi offline dzí làng, thân thiết lạ!
.... Và tôi yêu...
Tôi yêu gia đình, là bốn thành viên: bố, mẹ, chị Hai và anh Hai. Số bốn này hình như là hằng số bất biến trong lòng tôi thì phải. Chỉ có điều, tôi vừa mới nhận ra: tôi yêu họ, không phải như ngày xưa : \"I love them but sometimes I don\'t like them\" mà là yêu thật sự, yêu bằng tất cả trái tim mình, bằng một trái tim nguyên vẹn, không có những vết thương của quá khứ, không có những giận hờn trẻ con và không có những suy nghĩ nông nổi thời tuổi trẻ. Chưa bao giờ tôi thấy mình yêu gia đình mình nhiều như bây giờ và tôi biết ... mình sẽ còn yêu họ mãi như vậy.
Và còn nhiều rất điều tôi yêu nữa, không thể một lúc mà kể hết được.